xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Chi rứa con?

Hạnh Thuần

Thế là Me đã xa chúng con, xa chốn trần gian mà Me đã trọn duyên một đời người.

Những lễ cúng thất cứ lần lượt diễn ra, đánh dấu những ngày chúng con mồ côi mẹ càng dài thêm, chất chồng bao nỗi nhớ.

Mọi người đã trầm trồ khi biết Me bách tuế, một tuổi đời thuộc hàng thượng thọ. Ai cũng khuyên chúng con nên bớt đau buồn, mà cần tập trung niềm hiếu hạnh để cầu nguyện cho Me được siêu thoát…

Là một trong hai đứa con được gần gũi Me những ngày cuối đời, con không thể ngày một ngày hai nguôi ngoai nỗi thống khổ trong tâm trí. Nhìn quanh, biết bao là kỷ niệm, là bóng dáng của Me trong nếp sinh hoạt hằng ngày. Nhớ da diết, nếu không muốn nói là quay quắt, Me ơi! Con cứ nhường cho em gái bưng mâm cơm cúng Me mỗi buổi trưa trong 49 ngày của Me. Nếu con làm việc này, chắc chắn con sẽ lệ nhòa cả đôi mắt vì con quá yếu đuối, bi lụy. Con khóc vì nhớ trước kia và cũng mới đây thôi, khi con thưa với Me câu quen thuộc "Mời Me thời cơm!", Me đã nhẹ vén cửa mùng, nhìn lên đồng hồ treo tường rồi hỏi con: "Chi rứa con? Mấy giờ rồi?... Ăn trưa hay ăn tối đây con?". Chất giọng nhẹ nhàng đó cứ ngân mãi trong đầu óc con, có thể sẽ là âm hưởng hạnh phúc cho con đến hết cuộc đời. Rồi con lại nhớ như in dáng Me ngồi lặng lẽ, thưởng thức những bữa ăn nhẹ, phù hợp với tạng người mình hạc xương mai, đủ bốn thời sáng - trưa - chiều - tối.

Đôi khi hai chị em con tìm cách khích lệ Me, giúp Me thấy vui mà chịu dùng hết thực phẩm dọn cho Me. Chị em con làm trò quảng cáo, cầm lên từng món giới thiệu với Me: Nào là món váng sữa của nước Đức, món bánh ga-tô hiệu US, hộp bơ nhập từ Pháp… Me cười theo chúng con, niềm vui thể hiện qua ánh mắt, rồi khen một câu: "Hay quá hỉ, bây giờ ở một chỗ mà có đủ thứ trên đời". Chúng con biết Me đang nhớ lại, trong đầu óc vẫn còn minh mẫn hiếm có, cả một thời thiếu thốn kéo dài khi con cái còn cơ cực, đất nước còn nghèo. Ăn uống kham khổ, làm gì mơ đến đồ ngoại nhập! Me đã dạy chúng con, vì Ba mất đã lâu, chữ tri túc, tinh thần nhẫn nại trong mọi hoàn cảnh. Nương bóng từ, dù ở nơi đâu, chúng con cũng thực hành kham nhẫn để vượt qua mọi khổ ải lẫn cám dỗ. Nhờ vậy, cho đến hôm nay, chúng con hạnh phúc vì đã chưa từng làm điều gì trái khoáy khiến Me phải lo lắng, đau lòng xót dạ mỗi khi nghĩ đến từng đứa con.

Bây giờ, nhà huyên quạnh quẽ, con đi ra đi vào với tâm tưởng luôn nhớ thương Me. Con tin rằng khi gặp điều chi rắc rối, khổ sở, đau thương…, con sẽ thầm gọi "Me ơi! Me ơi!". Me sẽ trả lời, từ một nơi thật xa, thật cao và rất an lành: "Chi rứa con?". 

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo