xem thêm
An Giang
Bình Dương
Bình Phước
Bình Thuận
Bình Định
Bạc Liêu
icon 24h qua
Đăng nhập
icon Đăng ký gói bạn đọc VIP

Nhân trần xuất cảnh

Truyện ngắn của Trần Minh Hợp

"Cầm nhân trần qua cho thằng Quậy!" - một ý tưởng tuyệt vời đến với ông.

Tuần tới ông đi Đài Loan (Trung Quốc). Ông háo hức chụm lửa sao nhân trần.

Đợt đó, chiều chiều ông hay nằm võng nghĩ về nguồn gốc con virus trong gan của Quậy. Ông nhớ ra, xóm ông là xóm viêm gan B, nhiều người đã chết vì xơ gan. Cả nhà đi xét nghiệm, đều có chất kháng thể viêm gan B, trừ Quậy. Ông thương con vì Quậy như tấm khiên hứng lấy "mũi tên" viêm gan B, chắn cho cả nhà.

Ông đi hết nhà này hết nhà khác để hỏi những người bị bệnh gan, người ta chỉ ông cây nhân trần.

Buổi chiều mười tám tuổi, hơi buồn vì lá gan bị bệnh, Quậy nhận được những gói nhân trần bọc bằng giấy báo từ quê gửi lên, kèm lá thư: "Mày pha cái này uống, ráng kiếm nước sôi. Chỗ xóm mình có anh Tèo uống cái này, chịu, nên gan đỡ. Hết thì nói tao gửi. Ráng học!"…

Nhân trần xuất cảnh - Ảnh 1.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Mỗi khi làm đồng xong, ông tranh thủ chạy lên ngọn đồi sau ruộng bưng để nhổ nhân trần. Hễ gặp ai, ông cũng nhờ "Mày đi đâu thấy nhân trần là nhổ giùm tao...". Từ đó, dân trong xóm gọi ông là ông Năm "nhân trần". Nhân trần phơi ráo nắng, ông lại cặm cụi ngồi băm ra từng khúc nhỏ và chụm lửa sao chín. Mắt ông đỏ loét vì kỵ khói. Ông chia nhân trần thành gói nhỏ, gửi cho Quậy. Từng khúc nhân trần là một hy vọng làm suy yếu con virus viêm gan B trong lá gan của Quậy.

Trong bếp, ông chất đầy những bó nhân trần khô, ông để hờ những lúc nhân trần không mọc.

"Mày còn nhân trần uống không?" - mỗi lần Quậy gọi điện về, ông luôn hỏi.

Chuyến đi Đài Loan, Quậy không mang theo được gói nhân trần nào. Thằng con không có nhân trần để uống ở nước ngoài, làm ông bồn chồn suốt.

Cơn bồn chồn tạm ngưng khi mùi nhân trần sao trên bếp dậy mùi thơm phức. Ông tưởng tượng tuần tới, Quậy sẽ được uống một ly nhân trần quê hương màu nâu đắng đắng ngọt ngọt trên xứ trà thơm.

**

"Sáng nay, ngày 25-4, Hải quan cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất đã bắt giữ một đối tượng vận chuyển những gói dược liệu có hình dạng giống cần sa thông qua con đường ký gửi hành lý trên chuyến bay đến Đài Loan. Đối tượng đang kêu oan và khai nhận là có người quen nhờ chuyển thuốc Nam sang cho con."

Tivi phát bản tin an ninh trật tự, lúc ông đang gói nhân trần cho Quậy. Tay ông đột nhiên tê cứng. Nỗi sợ lớn dần theo giọng đọc "tỏ ra trầm trọng" của phát thanh viên. Có khi nào, những gói nhân trần này sẽ được đưa vào bản tin an ninh trật tự. Những người mặc sắc phục mời ông vào một phòng kín vì bị tình nghi là đối tượng vận chuyển ma túy xuyên quốc gia. Ông bị còng tay, chuyển vào trại tạm giam, phóng viên sẽ chụp hình ông và người dân sẽ ùa ra coi mặt. Thêm nữa, bị mất tiền vé, bị mất cơ hội đến Đài Loan, mất cơ hội thăm con - ông ngồi nhẩm tính những nguy cơ tiềm ẩn nếu muốn đem nhân trần qua cho Quậy.

Càng nhìn, nhân trần càng giống cần sa. Ông vội hốt hết vào bọc, treo lên bếp, ráng thở đều trở lại. Lòng háo hức về chuyến bay đến Đài Loan tiêu tan dần dần.

Hình ảnh máy soi hành lý và phòng hỏi cung ám ảnh ông nhiều ngày sau đó.

"Đi Đài Loan mà không mang được nhân trần qua cho thằng Quậy, tự nhiên thấy mất vui, thấy thiếu thiếu". Ông nằm dài trên võng, đung đưa, nhìn bịch nhân trần sau bếp đung đưa. Ông nhớ lại lúc trước, thằng Quậy gọi điện về báo men gan của nó 30, vẫn trong vùng an toàn , còn tốt hơn những người không bị viêm gan nhưng uống rượu nhiều. Lúc đó ông vui như hồi nghe tin Quậy đậu đại học. Lá gan của Quậy vẫn canh cánh trong lòng ông.

"Mình làm chuyện đàng hoàng chẳng có gì mà sợ, làm vì con nữa thì càng phải làm!". Ông trấn an mình, bật dậy, rứt mấy tờ báo, chia nhân trần ra từng gói nhỏ.

"Lỡ may bị bắt thì khai là "Đem qua cho thằng con tui uống. Nó bị viêm gan B nên tôi lo". Ông cố trấn an mình khi hình ảnh máy soi hải quan và phòng hỏi cung cứ lởn vởn trong đầu. Tay ông gói nhân trần nhưng cũng còn run run…

"Theo báo Taiwan Today, một nữ hành khách Việt Nam đã buộc phải quay về nước tại cảng hàng không Đào Viên, Đài Bắc, Đài Loan do không đủ 200.000 Đài tệ, tức khoảng 150 triệu đồng Việt Nam để nộp phạt vì mang theo một đòn bánh tét khi làm thủ tục nhập cảnh. Trong bánh tét có một lượng thịt heo, vi phạm quy định phòng chống dịch tả lợn châu Phi. Giữa sân bay quốc tế, bà òa khóc nức nở: "Con tôi thèm bánh tét, đã mấy cái Tết nó không về ăn. Vợ nó người Đài Loan đi làm bánh thơm mướn, cũng nghèo, tiện tặn làm cho tôi cái hộ chiếu, lo visa và cái vé bay qua thăm". Bà cứ khóc giữa hoàng hôn Đào Viên, khóc những giọt nước mắt quốc tế."

"Thiệt chứ, tội nghiệp cổ quá vậy. Đã qua tới bển rồi mà cũng không vô được. Tưởng lên được máy bay là êm rồi. Chắc cổ lúc đó mặt không còn giọt máu nào. Tội quá. Cũng chỉ vì thương con thương cháu. Cổ già rồi, dưới quê nữa, có biết gì đâu chớ. Visa vi dẹo nữa, đâu có dễ để bay qua bển".

Đột nhiên tay ông tê cứng trở lại, trong đầu xuất hiện nhiều dự liệu. Có khi mấy gói nhân trần lọt khỏi máy soi ở Tân Sơn Nhất, lại bị dính máy soi ở Đào Viên. Lúc đó còn thảm hơn bà già xách bánh tét, báo đài bên bển sẽ đưa tin về việc trục xuất một người Việt tình nghi buôn bán ma túy, làm xấu mặt quốc gia. Ở Đài Loan, nhân trần có mọc không ta? Máy soi Việt Nam còn biết nhân trần, chứ máy soi Đài Loan chắc gì đã nhập liệu về hình ảnh cây nhân trần. Gã an ninh Đài Loan trong bản tin bà già mang bánh tét như đang hùng hổ áp sát vào ông.

Cuộn băng keo định lấy ra dán mấy gói nhân trần tự nhiên nặng trịch. Ông linh cảm mình sẽ trở thành bà già xách bánh tét phiên bản đàn ông trong ngày hạ cánh ở Đào Viên.

Kỳ cục, chuẩn bị đi nước ngoài chơi mà ông nặng như có hai cục gạch treo hai bên gò má. Ông vẫn nằm võng, lại lo không biết thằng Quậy bên đó có cái gì uống cho mát gan không? Nghe nói bên đó có nấm linh chi ở làng người Thao , nhưng mắc lắm, nó đi qua bển làm công nhân thì làm gì đủ tiền. Gan nó mà có mệnh hệ gì, nhiều khi mình không vui nổi. Không mang theo thì đỡ nhọc đầu, nhưng qua chỉ để đi chơi mà thằng Quậy không có nhân trần uống thì uổng một chuyến đi. Cứ mang. Lỡ không cho nhập cảnh thì về. Nếu họ dẫn giải về Việt Nam thì cảnh sát Việt Nam cũng biết đó là nhân trần.

Tiếng băng keo dán rột rột. Mùi của nhân trần sao chín vẫn còn thơm phức. Máy soi và giọt nước mắt quốc tế của bà già bánh tét lâu lâu lại chạy ra chạy vô trong đầu ông như tên trộm.

**

Ông nín thở khi va li chạy qua máy soi. Cụm từ "gói dược liệu có hình dạng giống cần sa" ồ ạt kéo đến tâm trí ông.

- Vé của chú đây. 13 giờ cửa máy bay sẽ đóng, ghế của chú là 25F, cửa khởi hành số 6.

- Tôi đi được rồi hả cô? Không có vấn đề gì chứ cô? Ông tỉnh người hỏi.

- Dạ, chú đi hướng này để làm thủ tục xuất cảnh.

Máy bay đáp xuống Đào Viên. Chỉ ba tiếng đồng hồ bay nhưng ông quá mệt vì nghĩ ngợi đến giờ phút đối diện với an ninh Đài Loan.

Đoàn người nhập cảnh xếp hàng dài nhưng ông toàn nhìn thấy bà lão bánh tét. Chỉ có bức tranh thủy mặc vẽ sông núi Đài Loan phía sau cửa nhập cảnh làm ông bình yên đôi chút.

"Cộp", tiếng đóng dấu làm ông giật mình, như tiếng đập bàn của điều tra viên trong phim hình sự Đài Loan.

Cô an ninh nở nụ cười đặc trưng vùng Đông Á, đưa tay mời ông đi qua.

- Can I? - ông lượm lại hai chữ tiếng Anh hồi đi học trước giải phóng.

- Yes, welcome to Taiwan - the heart of Asia.

Ông mở hành lý tại băng chuyền, thấy những gói nhân trần còn nguyên. Ông hít mùi thơm, nghĩ đến cảnh Quậy sẽ được uống chúng từ sáng mai, ông như bay lên giữa bầu trời Đào Viên xanh ngắt. 

Lên đầu Top

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.

Thanh toán mua bài thành công

Chọn 1 trong 2 hình thức sau để tặng bạn bè của bạn

  • Tặng bằng link
  • Tặng bạn đọc thành viên
Gia hạn tài khoản bạn đọc VIP

Chọn phương thức thanh toán

Tài khoản bạn đọc VIP sẽ được gia hạn từ  tới

    Chọn phương thức thanh toán

    Chọn một trong số các hình thức sau

    Tôi đồng ý với điều khoản sử dụng và chính sách thanh toán của nld.com.vn

    Thông báo