Đống rơm thì êm quá em à!

ngoccuc
05/07/2013 07:00 GMT+7

(NLĐO)- Tính đến năm lớp 10, tôi có đúng mười giáo viên chủ nhiệm và hàng chục giáo viên bộ môn khác. Vậy mà ấn tượng trong tôi chỉ đọng lại ở một cô giáo dạy văn là cô Hoàng Thị Hằng.

Chỉ dạy tôi đúng hai học kỳ dưới mái trường THPT Quỳ Hợp 1( Nghệ An) vậy nhưng những gì tôi học được ở cô không chỉ có kiến thức văn học mà còn là cảm giác gần gũi và thân thiết mà tình thầy trò đem lại.

 
Tôi nhớ nhất năm học lớp 10, có một lần khi cô đang giảng bài “Ca dao than thân, yêu thương, tình nghĩa”. Đang mải nói chuyện với cô bạn cùng bạn cùng bàn thì nghe loáng thoáng câu: “Đó là tâm trạng khắc khoải, nhớ thương mỏi mòn của cô gái dành cho chàng trai. Các em đã bao giờ nghe câu: Nhớ ai bổi hổi bồi hồi, như đứng đống lửa như ngồi…” Thấy cô đi đến chỗ mình nên chưa kịp nghe hết câu tôi đã nhanh nhảu “thể hiện”: “… như ngồi… đống rơm”.
 
Cả lớp im lặng rồi vỡ ra một tràng cười làm tôi ngượng chín mặt. Cô nhìn tôi ngạc nhiên lắm: “ Đống than em ạ! Đống rơm thì êm quá”. Tôi bẽn lẽn nhìn cô, lí nhí trả lời “Dạ! em chưa nghe bao giờ”. Một kỷ niệm vui khiến tôi khá xấu hổ và buồn cười, từ đó tôi chăm chú nghe cô giảng bài hơn, và có lẽ tôi cũng đã gây cho cô một ấn tượng khó phai. Bằng chứng là ngoài giờ học, tôi cũng có gặp cô vài lần ở chợ, những lần như vậy cô đều gọi tôi lại nói chuyện, có lần cô còn chỉ cho tôi cách mua tôm thế nào cho ngon…
Lên lớp 12, tôi lại được học cùng cô. Năm đó có đoàn thanh tra từ tỉnh về, cả trường tất bật hẳn lên. Riêng cô chỉ yêu cầu lớp tôi về nhà kẻ sẵn cho cô cái bảng bài tập và chuẩn bị bài cho tốt. Thế mà sáng hôm đó, khi cô gọi các nhóm đem lên nộp thì chưa có nhóm nào làm cả. Vẻ mặt cô lộ rõ vẻ bối rối và thất vọng. Đôi mắt cô long lanh, buồn rười rượi. Cô bị xếp loại trung bình. Nhưng điều làm tôi nhớ mãi là hình ảnh cuối buổi học, cô gặp tôi ở hành lang và nói: “Giờ làm sao đây Trà? Cô chỉ nhờ lớp kẻ cái bảng thôi mà, sao không giúp cô với”. Giọng cô như trách móc làm tôi lắp bắp không biết nói gì, nhìn cô đi nhanh xuống cầu thang làm tôi như muốn khóc. Thế là tôi quyết định viết cho cô một bức thư xin lỗi. Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy mình thật ngớ ngẩn…
Sang học kỳ hai, lớp tôi đổi giáo viên. Cả lớp vẫn muốn được học cùng cô và cô cũng vậy, nhưng dù đã xin giáo viên chủ nhiệm cho cô dạy tiếp nhưng cũng không được. Tuy vậy, cô vẫn ôn thi tốt nghiệp cho lớp.
Ngày chia tay, lớp tôi quyết định sẽ nấu ăn ở nhà một bạn cùng lớp. Trong trưa hè nắng nóng, bạn Thắng và bạn Thơm được cắt cử đến tận nhà mời cô, nhưng vì bận con nhỏ nên cô không đến được. Tôi gửi tin nhắn và nói cô hãy đến vì em nhưng cô không trả lời. Tôi rất buồn. Trong lúc đang ngồi trách móc cô thì tôi bỗng nhận được điện thoại, đúng là cô với giọng nói: “Trà à! Cô đang đến đây, em ra đón cô với!”. Tôi đã biết thế nào cô cũng đến mà, tôi vui lắm. Tôi tâm sự với cô về tương lai, về trường đại học, ngành học mà mình sẽ chọn. Cô cũng động viên tôi cố gắng thực hiện ước mơ của mình. 
Tôi vào đại học nhưng là nguyện vọng hai, không phải ngành học tôi đã chọn và nói với cô. Cũng vì chút tự ti và xấu hổ đó, tôi không liên lạc với cô, nhưng trong lòng tôi luôn nhớ và cảm ơn cô thật nhiều.

Đọc thêm

Xem theo ngày
Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm 21:48

Sáng 13-10, Báo Người Lao Động đã tổ chức lễ tổng kết và trao giải cuộc thi “Kỷ niệm học trò”

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên 07:00

Kính tặng thầy Tĩnh, trường THPT Hàm Tân (Niên khóa 2003-2004)

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén! 07:00

Năm học 1982 - 1983, vào học lớp 7 được hơn một tháng, tôi được cô Lan - TPT Đội của trường xin phép ba mẹ và cô chủ nhiệm lớp cho tôi đi tập huấn khoảng một tuần lễ ở huyện đoàn Cần Đước về việc báo cáo điển hình phong trào Đội của Liên đội trường PTCS Long Khê nơi tôi đang theo học lúc bấy giờ nhân Đại cháu ngoan Bác Hồ của huyện Cần Đước.

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh 07:00

Lời ngỏ quyển LƯU BÚT NGÀY XANH của 50 năm trước, giờ đọc lại cảm thấy sao mà ướt át, ủy mị, mất hồn nhiên quá vậy! Trách gì; vì đó là thời của thế hệ học trò chân đất, đèn chong, xa xưa…

Nén hương thầm

Nén hương thầm

Nén hương thầm 07:00

Suy nghĩ gì mà ngồi trầm tư vậy cậu bé? Và hơi ấm như truyền vào bờ vai lan tỏa khắp người, tôi giật mình ngẩng lên. Cô giáo tôi đứng đó từ bao giờ. Hình như gương mặt đầy tâm trạng của tôi đã được cô nhìn thấy, cô lặng lẽ ngồi xuống phần ghế còn lại bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: Chuyện gì cũng có cách để vượt qua, nếu em không ngại, cô trò mình có thể trải lòng với nhau nhé!

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời 07:00

Đối với tôi, cuộc đời là những nấc thang. Hàng ngày, tôi đang cố gắng leo lên những nấc thang đó cho dù có khó khăn và chông gai đến mấy. Đã qua rồi những năm tháng bình yên, không lo toan cơm áo gạo tiền, đã qua rồi những tháng ngày cắp sách đến trường nô đùa cùng bạn bè thân yêu.

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi! 07:00

Ngày xưa tôi vẫn nghĩ khoảnh khắc đẹp nhất đối với mỗi người là khi ta lớn lên và có tự do, rằng trường học nơi tôi đang đứng chỉ là điểm dừng chân tạm thời trong chuyến hành trình đầy bí ẩn của cuộc đời. Những cái tôi cần đang chờ ở trạm kế tiếp.

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm 07:00

Tôi nhớ hồi còn học lớp Nhất 8 (bây giờ là lớp 5) trường Nữ tiểu học Phan Văn Trị(*) do cô Cao Thị Lài làm chủ nhiệm. Tháng đầu niên khóa, trong lớp có nhiều bạn bị mất vặt, tôi biết thủ phạm nhưng không bắt quả tang nên giờ chơi lên nói với cô giáo chủ nhiệm, cô đã chỉ cho tôi một cách.

Bạn chắp cánh cho tôi

Bạn chắp cánh cho tôi 07:00

Ba năm kể từ ngày tôi rời mái trường THPT lên thành phố trọ học so với đời người không dài nhưng cũng đủ làm tôi chạnh lòng mỗi lần nhớ về.

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ 16:30

Người bạn thật sự là người biết khích lệ động viên khi bạn vươn lên, biết mừng vui khi bạn hạnh phúc, biết bật khóc, sẻ chia khi bạn đau buồn, biết tìm đến khi bạn cô đơn. Người bạn thật sự là người mà dù bạn không gặp vẫn cảm thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ đến… Thật là may mắn nếu ai đó có được một người bạn như vậy!

Xem thêm