Những luống cao lương không còn

ngoccuc
03/01/2013 07:00 GMT+7

Ngày ấy, thị trấn quê tôi có đủ ba ngôi trường của bậc học phổ thông. Con kênh đào chảy ngang qua chia cắt thị trấn làm hai phần: bên này quốc lộ và phần còn lại gọi là bên chợ. Trường của chúng tôi nằm ở bên chợ, một ngôi trường xây dựng từ thời thuộc Pháp, tường vôi loang lổ, mái ngói rêu phong.

Tôi học suốt ở đấy, và tất nhiên, có rất nhiều kỷ niệm.
 
Dấu ấn sâu đậm nhất đến vào năm cuối cấp. Tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi văn của trường, hãnh diện cùng nhóm bạn ngày đêm ôn luyện văn chương, khi thì ở lớp học vào những ngày cuối tuần, khi ở nhà cô giáo dạy văn sau một ngôi chùa của người Hoa. Máu văn chương nhen nhúm trong lòng cậu nam sinh nhà quê được cô bạn cùng nhóm “tác động” làm cháy lên ngọn lửa nhỏ.
 

Em xinh lắm, đã mấy mươi năm mà tôi vẫn còn nhớ dáng em, màu da trắng và mái tóc đen huyền, nhất là đôi mắt rất chi… hàm ngôn (!?). Suốt những ngày ôn luyện, em cứ vấn vít trong ý nghĩ của tôi. Song, tất cả chỉ dừng lại ở những cái liếc trộm vội vàng, và hết. Ngoài em và tôi, cô giáo dạy văn là chứng nhân am tường tín hiệu yêu thương của mối tình đầu tuổi học trò. Cô ý nhị để tâm, kín đáo đến nỗi cũng tôi không hề biết.
 
Ở cuối trường, các em khối lớp dưới trồng nhiều cao lương. Năm ấy cao lương trĩu hạt. Tôi cứ vơ vẩn ở đấy suốt trong những phút giải lao, bâng quơ nghĩ về em- người bạn gái học văn xinh đẹp, dịu dàng.
 
Khi bắt gặp cái nhìn đáp lại của em ngày một ấm áp hơn, tôi đã có một quyết định “lịch sử”: tỏ tình. Đêm ấy, tôi cứ ngồi dưới ánh đèn dầu viết thư cho em. Tôi khổ sở vì không sao viết nổi một lá thư ưng ý. Sao khi đốt hết một xấp “bản thảo”, cuối cùng “tác phẩm” cũng được duyệt, tôi cất lá thư trong quyển sách giáo khoa và thiếp đi…
 
Sáng hôm sau đến lượt đội cò đỏ của tôi trực nhật. Giờ thể dục giữa giờ tôi chỉnh tề đứng ở hành làng lớp của em. Trống thể dục nhịp nhàng vang lên trong nắng nhẹ vàng ươm sân trường. các khối lớp khỏe khoắn thực hiện các động tác thể dục theo lệnh của trống. Tim tôi đập liên hồi chẳng nhịp nhàng tí nào. Khi hàng trăm chiếc áo trắng quay lưng lại sau một động tác, tôi vội lẻn vào lớp em, mở vở của em, để vào đấy “tác phẩm” của mình hoàn thành sau một đêm trắng.
 
Sau đấy, cho đến hết giờ, tôi cứ lo lắng không hiểu mình có thần hồn nát thần tín để lá thư tỏ tình nhầm vào vở của người khác không và nếu có sự cố như thế thì hậu quả sẽ như thế nào, nghĩ đến đấy tôi ướt cả mồ hôi…
Hôm sau, hôm sau nữa, gặp em ở lớp và ở nhà cô giáo, qua ánh nhìn, tôi hiểu em đã đọc thư. Chỉ như thế thôi, chẳng có gì, nhưng đấy là những cảm xúc đẹp đầu tiên của một chàng trai. Em là một Tonhia lá ngọc cành vàng…
 
Tôi vào đội tuyển văn của tỉnh, tập trung lên sở để ôn luyện tiếp, em rời cuộc chơi. Lá thư không được “phúc đáp”, nhưng tình cảm trong lành giữ trong lòng cho đến tận hôm nay.
 
Lận đận trong đời, thỉnh thoảng về quê lại tạt ngang thăm trường. Những luống cao lương không còn, những dãy phòng học rêu phong không còn, ngôi trường tinh tươm bề thế mới xây… Nhưng hình ảnh về em vẫn còn. Này là chỗ chúng tôi thường ngồi uống trà đá tranh luận với nhau về một đề văn, và cuộc tranh luận ấy chỉ là một cái cớ để… nhìn nhau. Này là vị trí bàn em ngồi học, nơi mà mấy mươi năm trước anh chàng cờ đỏ là tôi đã liều lĩnh “phát hành” tác phẩm tỏ tình của mình… Kỷ niệm không phai, ký ức cứ hiện về.
 
Lũ bạn bắn tin em đã có chồng, có con và hạnh phúc ở quốc gia xa xôi tận Bắc Mỹ. Mừng cho em, Tonhia…
 
Vâng, tất cả hãy còn, chỉ trừ những luống cao lương…

Đọc thêm

Xem theo ngày
Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm 21:48

Sáng 13-10, Báo Người Lao Động đã tổ chức lễ tổng kết và trao giải cuộc thi “Kỷ niệm học trò”

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên 07:00

Kính tặng thầy Tĩnh, trường THPT Hàm Tân (Niên khóa 2003-2004)

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén! 07:00

Năm học 1982 - 1983, vào học lớp 7 được hơn một tháng, tôi được cô Lan - TPT Đội của trường xin phép ba mẹ và cô chủ nhiệm lớp cho tôi đi tập huấn khoảng một tuần lễ ở huyện đoàn Cần Đước về việc báo cáo điển hình phong trào Đội của Liên đội trường PTCS Long Khê nơi tôi đang theo học lúc bấy giờ nhân Đại cháu ngoan Bác Hồ của huyện Cần Đước.

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh 07:00

Lời ngỏ quyển LƯU BÚT NGÀY XANH của 50 năm trước, giờ đọc lại cảm thấy sao mà ướt át, ủy mị, mất hồn nhiên quá vậy! Trách gì; vì đó là thời của thế hệ học trò chân đất, đèn chong, xa xưa…

Nén hương thầm

Nén hương thầm

Nén hương thầm 07:00

Suy nghĩ gì mà ngồi trầm tư vậy cậu bé? Và hơi ấm như truyền vào bờ vai lan tỏa khắp người, tôi giật mình ngẩng lên. Cô giáo tôi đứng đó từ bao giờ. Hình như gương mặt đầy tâm trạng của tôi đã được cô nhìn thấy, cô lặng lẽ ngồi xuống phần ghế còn lại bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: Chuyện gì cũng có cách để vượt qua, nếu em không ngại, cô trò mình có thể trải lòng với nhau nhé!

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời 07:00

Đối với tôi, cuộc đời là những nấc thang. Hàng ngày, tôi đang cố gắng leo lên những nấc thang đó cho dù có khó khăn và chông gai đến mấy. Đã qua rồi những năm tháng bình yên, không lo toan cơm áo gạo tiền, đã qua rồi những tháng ngày cắp sách đến trường nô đùa cùng bạn bè thân yêu.

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi! 07:00

Ngày xưa tôi vẫn nghĩ khoảnh khắc đẹp nhất đối với mỗi người là khi ta lớn lên và có tự do, rằng trường học nơi tôi đang đứng chỉ là điểm dừng chân tạm thời trong chuyến hành trình đầy bí ẩn của cuộc đời. Những cái tôi cần đang chờ ở trạm kế tiếp.

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm 07:00

Tôi nhớ hồi còn học lớp Nhất 8 (bây giờ là lớp 5) trường Nữ tiểu học Phan Văn Trị(*) do cô Cao Thị Lài làm chủ nhiệm. Tháng đầu niên khóa, trong lớp có nhiều bạn bị mất vặt, tôi biết thủ phạm nhưng không bắt quả tang nên giờ chơi lên nói với cô giáo chủ nhiệm, cô đã chỉ cho tôi một cách.

Bạn chắp cánh cho tôi

Bạn chắp cánh cho tôi 07:00

Ba năm kể từ ngày tôi rời mái trường THPT lên thành phố trọ học so với đời người không dài nhưng cũng đủ làm tôi chạnh lòng mỗi lần nhớ về.

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ 16:30

Người bạn thật sự là người biết khích lệ động viên khi bạn vươn lên, biết mừng vui khi bạn hạnh phúc, biết bật khóc, sẻ chia khi bạn đau buồn, biết tìm đến khi bạn cô đơn. Người bạn thật sự là người mà dù bạn không gặp vẫn cảm thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ đến… Thật là may mắn nếu ai đó có được một người bạn như vậy!

Xem thêm