Những tháng ngày tôi đi học

ngoccuc
22/02/2013 07:00 GMT+7

Nhà tôi nghèo lại ở vùng sâu, không có đường giao thông bộ, phương tiện đi lại chủ yếu bằng xuồng. Nơi mà đến tháng 8-2012 mới tiếp cận được với ánh sáng nguồn điện. Những tháng ngày anh em tôi tìm đến cái chữ vô cùng gian nan vất vả. Để học biết chữ,anh em tôi phải đánh đổi mồ hôi, nước mắt thậm chí cả máu của mình.

Nhà tôi chỉ có chiếc xuồng nhỏ cũ nát, dành riêng anh em tôi đi học. Trường cách nhà 10 cây số nên mới 5 giờ sáng chúng tôi phải cùng nhau đi học. Đứa út học lớp 1, tôi lớn nhất học lớp 6. Đứa học buổi sáng phải chờ đứa học buổi chiều và ngược lại. Ngày nào cũng thế, 5 giờ sáng xuất phát 17 giờ mới về đến nhà, ba mẹ chỉ thở phào nhẹ nhỏm khi chúng tôi bình an trở về. Mùa lũ nước chảy xiếc nguy cơ sóng đánh chìm xuồng rất cao. Tuy anh em tôi đứa nào cũng biết bơi nhưng sóng to gió lớn bất ngờ ập đến, chiếc xuồng ba lá bé nhỏ không thể chịu nổi một lượn sóng, thế là chìm.
 
Ảnh minh họa từ internet
 
Tôi chỉ huy các em bơi bám vào nơi an toàn, mình tát nước xuồng, vớt sách tập. Về đến nhà, bọn tôi ướt như chuột lột, tập sách bèo nhèo lớp mất lớp rách. Như thế hôm sau chúng tôi làm sao trả bài, làm sao có bài tập về nhà nộp lên cô thầy kiểm tra? Những giọt nước mắt uất ức tuôn trào hòa cùng nước mắt ba mẹ khi bọn tôi gặp nạn.
 
Khi con nước kém, tôi và thằng em trai phải lội sình đẩy xuồng đến trường. Mấy đứa lớp sáng trễ học lại rơi nước mắt vì sợ bị phạt. Riêng hai đứa tôi, mình mẩy lấm lem bùn sình bị thầy cô quở trách bạn bè chế nhạo, cố gắng chịu đựng để học biết chữ. Nhiều lúc quá sức chịu đựng tôi xin ba mẹ cho nghỉ học ở nhà phụ việc ruộng nương, mẹ tôi gật đầu nhưng ba không đồng ý. Ông cương quyết buộc chúng tôi phải học “chỉ có học mới nên người, mới có tương lai tươi sáng”. Ông chỉ ra những tấm gương hiếu học như Lê Quý Đôn bắt đom đóm làm đèn để học trong khi tôi có đèn dầu học bài, được ngồi trong lớp, có sách tập, tại sao không học cho tốt để có tương lai?
 
“Tháng mười chưa cười đã tối”, anh em tôi về nhà trong thời gian này thường đã đỏ đèn, nguy hiểm hay xảy ra trong đêm tối. Có lần mới bơi về đến ngã tư, chiếc xuồng máy chạy hết ga đã đâm giữa xuồng anh em tôi làm đứa em út bị chấn thương phải đưa đi cấp cứu. Nó vừa bình phục đi học lại thì đến lượt thằng em trai bị mũi xuồng máy va trúng ngực, may mà cứu kịp. Sau sự kiện này, ba mẹ tôi chạy vạy vay tiền mua cái máy đuôi tôm cũ để anh em tôi đi về nhanh hơn, đỡ nguy hiểm hơn.
 
Giờ đây, anh em chúng tôi đứa học xong trung cấp, đứa tốt nghiệp đại học, đã lập gia đình và thành đạt. Tôi là đứa tối dạ nhất, do hồi bé bị sốt cao ảnh hưởng đến trí não nên học trước quên sau nhưng tôi không nản chí bởi có sự động viên của ba. Ông thường nói với tôi: “Dù rằng chí thiển tài hèn/Chịu khó nhẫn nại làm nên cơ đồ”. Giờ tôi đã có đầy đủ: Nhà cửa ổn định, gia đình hạnh phúc, đường công danh thăng tiến. Có được ngày hôm nay là do sự hy sinh vô bờ bến của ba mẹ tôi, ý chí, nghị lực, mồ hôi, nước mắt và cả máu của chúng tôi trên đường tìm kiếm tri thức. Cái chữ đối với anh em chúng tôi quí giá đến nhường nào!

Đọc thêm

Xem theo ngày
Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm

Cuộc thi "Kỷ niệm học trò": Sống lại những hồi ức giàu xúc cảm 21:48

Sáng 13-10, Báo Người Lao Động đã tổ chức lễ tổng kết và trao giải cuộc thi “Kỷ niệm học trò”

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên

Hãy để những dòng sông chảy tự nhiên 07:00

Kính tặng thầy Tĩnh, trường THPT Hàm Tân (Niên khóa 2003-2004)

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén!

Ngày xưa, thầy mình cũng mít ướt dữ hén! 07:00

Năm học 1982 - 1983, vào học lớp 7 được hơn một tháng, tôi được cô Lan - TPT Đội của trường xin phép ba mẹ và cô chủ nhiệm lớp cho tôi đi tập huấn khoảng một tuần lễ ở huyện đoàn Cần Đước về việc báo cáo điển hình phong trào Đội của Liên đội trường PTCS Long Khê nơi tôi đang theo học lúc bấy giờ nhân Đại cháu ngoan Bác Hồ của huyện Cần Đước.

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh

Lưu bút ngày xanh 07:00

Lời ngỏ quyển LƯU BÚT NGÀY XANH của 50 năm trước, giờ đọc lại cảm thấy sao mà ướt át, ủy mị, mất hồn nhiên quá vậy! Trách gì; vì đó là thời của thế hệ học trò chân đất, đèn chong, xa xưa…

Nén hương thầm

Nén hương thầm

Nén hương thầm 07:00

Suy nghĩ gì mà ngồi trầm tư vậy cậu bé? Và hơi ấm như truyền vào bờ vai lan tỏa khắp người, tôi giật mình ngẩng lên. Cô giáo tôi đứng đó từ bao giờ. Hình như gương mặt đầy tâm trạng của tôi đã được cô nhìn thấy, cô lặng lẽ ngồi xuống phần ghế còn lại bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: Chuyện gì cũng có cách để vượt qua, nếu em không ngại, cô trò mình có thể trải lòng với nhau nhé!

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời

Nấc thang cuộc đời 07:00

Đối với tôi, cuộc đời là những nấc thang. Hàng ngày, tôi đang cố gắng leo lên những nấc thang đó cho dù có khó khăn và chông gai đến mấy. Đã qua rồi những năm tháng bình yên, không lo toan cơm áo gạo tiền, đã qua rồi những tháng ngày cắp sách đến trường nô đùa cùng bạn bè thân yêu.

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi!

Chờ kỉ niệm theo kịp rồi hãy đi! 07:00

Ngày xưa tôi vẫn nghĩ khoảnh khắc đẹp nhất đối với mỗi người là khi ta lớn lên và có tự do, rằng trường học nơi tôi đang đứng chỉ là điểm dừng chân tạm thời trong chuyến hành trình đầy bí ẩn của cuộc đời. Những cái tôi cần đang chờ ở trạm kế tiếp.

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm

Phép “thử” của cô giáo chủ nhiệm 07:00

Tôi nhớ hồi còn học lớp Nhất 8 (bây giờ là lớp 5) trường Nữ tiểu học Phan Văn Trị(*) do cô Cao Thị Lài làm chủ nhiệm. Tháng đầu niên khóa, trong lớp có nhiều bạn bị mất vặt, tôi biết thủ phạm nhưng không bắt quả tang nên giờ chơi lên nói với cô giáo chủ nhiệm, cô đã chỉ cho tôi một cách.

Bạn chắp cánh cho tôi

Bạn chắp cánh cho tôi 07:00

Ba năm kể từ ngày tôi rời mái trường THPT lên thành phố trọ học so với đời người không dài nhưng cũng đủ làm tôi chạnh lòng mỗi lần nhớ về.

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ

Kỷ niệm đáng nhớ 16:30

Người bạn thật sự là người biết khích lệ động viên khi bạn vươn lên, biết mừng vui khi bạn hạnh phúc, biết bật khóc, sẻ chia khi bạn đau buồn, biết tìm đến khi bạn cô đơn. Người bạn thật sự là người mà dù bạn không gặp vẫn cảm thấy ấm lòng mỗi khi nghĩ đến… Thật là may mắn nếu ai đó có được một người bạn như vậy!

Xem thêm